Q: Những người có IQ thấp (≤80) nhận thức mọi thứ trong cuộc sống ra sao? A: Ẩn danh ======= Tôi mới hai mươi tuổi và sở hữu trí tuệ khá tầm thường. IQ của tôi chỉ khoảng 79 mà thôi. Tôi chưa học xong trung học đâu. Tôi không được giáo dục đàng hoàng. Tôi không có bằng cấp hay được đào tạo ngành nghề gì cả. Tôi muốn trở thành một nhà vật lý - toán học nhưng không thành vì sự bất lực của bản thân đối với tư duy duy lý cần sự chính xác. Tôi thất bại trong mọi việc của cuộc sống, những việc mà hầu hết mọi người đều coi trọng. Giờ đây tôi đã có được một công việc - tôi giao hàng và đồ ăn để kiếm tiền nuôi bản thân. Tôi làm cả lao công nữa. Chắc tôi chẳng có tương lai gì trong những thứ như hôn nhân, giáo dục, nhà cửa, công việc ổn định, bảo hiểm nhân thọ, vv. Tôi cực kỳ tự ti về ngoại hình của mình. Cả những đứa con trai, con gái đều cười vào mặt tôi vì vẻ ngoài xấu xí và trí tuệ thấp kém. Tôi chẳng thể dành dụm được chút của cải, kết bạn với một vài người vì cái cơ thể bẩm sinh này. Tôi cũng chẳng có lấy nổi một người bạn thân trong đời. Tôi chỉ sống một mình mà thôi. Chắc tôi cũng chẳng phải một người tuyệt vời cho lắm. Thực sự thì, tôi là kẻ sống vất vơ ngoài lề xã hội. Chẳng một người nào, dù có tiếng tăm hay không, cần tới tôi cả. Cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì hết. Mọi người có thể chà đạp lên cái thân này như một cái giẻ rách vì sự tầm thường đó. Công việc hiện tại chỉ mang lại một thu nhập nhỏ để duy trì sự tồn tại này của bản thân. Nếu có sự cải tiếng nào về mặt công nghệ, chắc tôi sẽ phải nhịn đói tới chết mất. Hằng ngày, tôi đều lo lắng về điều đó. Khi suy nghĩ về tương lai, tim tôi thổn thức tới mức tôi lo rằng nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực này hơn là cố chịu đựng nỗi đau thêm nữa bởi tôi chẳng có chút tương lai nào! Chỉ có ý chí bản thân để duy trì sự tồn tại của cuộc sống này. Tôi là một kẻ chẳng có chút giá trị nào đối với nhân loại. Nhưng. Bất chấp tất cả những điều đó - bạn có biết rằng tôi rất muốn được sống không? Tôi có cảm giác rằng mình là người may mắn nhất trên trái đất này vậy. Mỗi sáng khi còn có thể thức dậy được tôi đều có cảm giác hứng khởi tràn đầy - hít bầu không khí trong lành tràn đầy người, cảm giác được hơi lạnh của những giọt nước chày dài trên những vết nứt từ làn da mình, thưởng thức chiếc bánh mỳ trong làn sương của buổi sáng sớm, hít hà mùi hương từ những trang giấy trên quyển sách của mình. Và rồi làn da thô ráp chạm vào tay mình, tôi nhìn đôi mắt sâu thẳm của mình trong gương. Tôi rất thích suy nghĩ về điều này. Tôi yêu cái sự thực hiển nhiên là chỉ với bộ não nhỏ xíu của mình tôi cũng có thể hiểu được sự huy hoàng, tráng lệ của vũ trụ. Tôi thích thú khi biết dù mình chỉ là một thằng đần song tôi vẫn có thể suy nghĩ về những thứ lớn lao khiến vũ trụ và con người chúng ta ít nhiều có thêm ý nghĩa nào đó. Tôi vui khi thấy mình có thể giúp những người cần tới tôi, với chính sinh mạng vô giá trị, tầm thường này. Thật sung sướng biết mấy khi cho một người già không nơi nương tựa được bữa cơm, một cậu bé mồ côi mười tuổi lời hỏi thăm nào đó - này chàng trai kia, có chuyện gì vậy? Muốn nói chuyện với tôi à? Bạn biết đó, tôi cảm thấy thật diệu kỳ khi ai nào đó mở lời với tôi, mời tôi cốc trà, hỏi xem tôi có thấy ổn hay không, cố gắng xoa dịu nỗi đau của tôi bằng chính sức anh ấy. Khi nhận ra rằng tôi sắp sửa suy nghĩ về những thứ mình thích một mình vào giữa đêm lạnh giá, khi đang ngắm nhìn sự hư vô của vũ trụ cùng những ngôi sao lấp lánh khiến tôi có cảm giác thật khoan khoái, cảm giác giống một vị thần nào đó khi ông nhận ra được những thứ trừu tượng thiêng liêng và tôi là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Tôi cũng tin vào thuyết bất khả tri về thần thánh nhưng không phải là tôn giáo đâu. Dù là một kẻ phàm nhân nhưng nhận thức về thực tại của tôi cũng hơi mơ hồ một chút. 'Hư không của hư không. Tất cả chỉ là hư không’, đó là lời răn tuyệt vời của Kinh thánh. Và thi thoảng tôi cũng có được niềm tin. Đó là hai thái cực tuyệt vời! Loài người, cùng sự thù ghét dành cho tôi và cả 7 tỷ đồng loại của tôi nữa, làm tôi rất thất vọng. Tôi thực sự muốn khóc khi biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ rời xa tất cả mọi người. Tôi chỉ muốn bạn biết được rằng có lẽ tôi là một tên mọi rợ, nhưng tôi yêu tất cả mọi người, tôi thực sự tự hào về các bạn. Tôi yêu từng người, từng người một. Tôi khóc vì mọi thứ thật quá đẹp đẽ, quá ngắn ngủi. Tất cả những trải nghiệm ấy dồn nén lại khiến cuộc đời này trở thành thứ đẹp đẽ nhất mà tôi có thể có được với trí tuệ tầm thường này. Ông trời đã ban cho tôi bộ não của con vật nhưng lại cho tôi trái tim của con người. Tôi không thể nói hết được lòng biết ơn của mình. Xin cảm ơn.