TRẦM CẢM TUỔI DẬY THÌ Lúc mình được 3 tuổi ... Ba mẹ mình ly hôn do một số lý do gì đó đến giờ mình vẫn chưa biết .Từ lúc đó mình về ngoại của mình ở ! Nhưng do ở bên ngoại đường đi lại đến trường khó khăn nên mình đã phải chuyển vào nhà bà nội mình ở để ăn học ... Ông mình là người đưa mình đi học từ mẫu giáo đến hết lớp 5 cấp 1 ... Ba mình thì ít khi quan tâm ! Chỉ lo ăn chơi ( mình không cố ý nói vậy ) còn mẹ mình thì đi làm mình cũng rất ít gặp được mẹ ...nói chung mình không đủ tình thương của ba và mẹ .... Năm mình lên lớp 1 . Ba mình cưới vợ khác ( mình gọi bằng dì ) và có 1 đứa con là con trai ....ba mình về quê của dì mình ở đó làm ăn ngủ này kia chứ không lên đây với mình nữa ...mọi chuyện vẫn như vậy ngày qua ngày ....đến năm mình lớp 6 em mình , ba mình , dì mình qua đây ở chung ....ban đầu mình rất háo hức vì có người chơi cùng ...nhưng 1 thời gian sau thì không .mình tận mắt chứng kiến họ vui vẻ cười đùa bỏ rơi mình ... Ba mình thì không quan tâm gì đến mình cả ...chỉ quan tâm đến em của mình .thật sự nhiều lúc mình rất tủi thân 😞 mình có khóc nhưng không dám cho 1 ai biết cả ...ngày qua ngày mỗi lần đi học về mình đi ngang và thấy ba mình hỏi thăm là em mình đi học có vui không mà không hề hỏi mình 1 lần nào cả ... Mình nghĩ là ba mình trọng nam khinh nữ ...cứ thế qua thôi ...còn chuyện ở trong trường ...mình bị xa lánh ... Không ai nói chuyện với mình hết :(( mình cũng không biết phải làm như nào nhưng mình đành chịu .. Về nhà mình cũng không có nói với ai về chuyện đó hết . cuối năm lớp 6 mình bắt đầu mạnh mẽ ..mình nhận thưởng tổng kết ở trường xong mình về cố tình để trước mặt họ để cho họ hỏi thăm mình . mà họ không 1 lần để ý còn dẹp nó qua chỗ khác ...trong khi đó ai cũng tấp nập hỏi em mình như thế nào quà thì sao này kia ...thật sự lúc đó mình trốn trong phòng khóc rất nhiều ... Mình không kìm nén được :( chiều hôm đó ...mình đang làm 1 việc gì đó thì em mình lại phá mình và nhây ..mình thì đang bực nữa ..nên là có thốt lên 1 câu ""ĐỦ RỒI ĐI RA CHỖ KHÁC ""vừa lúc đó cả nhà nghe thấy và ra hỏi sư việc như nào ! Nhưng chẳng ai chịu bênh mình cả ! Họ bảo e chẳng biết gì nhường em xíu đi ..nhất là lúc đó ba mình ...chửi bới mình rất nhiều .đa số toàn binh em ...từ lúc đó mình có suy nghĩ "" Mình sống trên đời này làm gì nữa , chết sẽ tốt hơn "" Thế là vài lần mình đã gạch tay nhưng lại không chết ...có vẻ là hên .. Đầu năm lớp 7 ...mình bị các bạn trong lớp nói ra nói vào ...mình không thể sống trên miệng đời như vậy được và mình bắt đầu về kể với gia đình ....nếu là gia đình các bạn họ sẽ binh các bạn..còn gia đình tôi thì không ...họ luôn nghĩ bản thân tôi chẳng có gì tốt đẹp ... Nhiều lúc mình nhớ đến mẹ mình nhưng không được gặp ..mình nói với bà mình bà mình nói là ở đây có ba mẹ rồi đó nhớ gì nữa ( mẹ là dì ) ...lúc đó mình kiểu đứng im chẳng muốn nói gì cả rồi lặng lẽ quay đi ...mình rất áp lực với nhiều thứ như là học tập , tiền bạc , gia đình , tương lai..mà chẳng ai hiểu ..hiện giờ trong đầu mình chỉ có những nổi buồn đó và suy nghĩ "" Tự Tử "" mình không biết phải làm sao để không còn những suy nghĩ đó nữa...mình đã thử rất nhiều cách nhưng mình thấy càng ngày nó càng tồi tệ hơn .nếu có 1 điều ước mình sẽ ước gia đình mình quan tâm đến mình , lo lắng mình nhiều hơn .....nhưng chắc có lẽ không được vì những chuyện cũ mình không quên được ..và mình nghĩ mình đang trong giai đoạn TRẦM CẢM :((.