Yam Code
Sign up
Login
New paste
Home
Trending
Archive
English
English
Tiếng Việt
भारत
Sign up
Login
New Paste
Browse
Chào mọi người, Đây là bài viết đầu tiên của mình. Mình vẫn là một học sinh trung học. Sau khi cùng bố mình li dị, mẹ đưa mình về ở cùng ông bà ngọai, có lẽ ông bà chả thích bố mình đâu, nên những thứ mà tuổi thơ mình được nghe nhiều nhất là những câu mắng chửi bố mình thật tệ bạc, rằng bố là con người giả tạo, rằng mình thì cũng giống bố, mình hãy cút về sống cùng bố đi, để rồi xem được vài ba hôm thì gia đình bố sẽ đối xử với mình như một con chó thế nào. Mẹ kể hồi bé có giai đoạn mình bị tự kỉ, cả suy dinh dưỡng nặng, rồi mình thường xuyên bị ảo giác, bật dậy gào thét rồi chỉ vào hư không gọi đó là "mắt to", mẹ bảo những lúc đó trông mình rất sợ, như thể "mắt to" đến bắt mình, mình chạy trốn và khóc, và nôn, và lại gào thét, có khi sẽ đập đồ, cả nhà không ai kiềm mình lại được. Thế nên ông bà cũng hay bảo mình là con điên. Chắc mình điên thật. Suy cho cùng, mình vẫn luôn khát khao có một gia đình bình thường như mọi người, dù cho có luôn miệng bảo không cần đi chăng nữa. Mình muốn đi học về liền có thể về nhà, được mẹ ôm chơm, được bố hỏi thăm về một ngày dài, sau đó cả nhà thủ thỉ quây quần bên mâm cơm gia đình. Có lẽ đặt ở xã hội hiện nay thì hình mẫu gia đình như thế có hơi chút viễn vong quá mức, so với đa số gia đình thật sự bây giờ. Nhưng mình biết làm sao được, mình chưa từng thật sự cảm nhận được, cũng chả biết cần bao nhiêu cho đủ, nên mình chỉ đành mơ mộng như thế nhiều chút mà thôi. Có ai đánh thuế giấc mơ đâu mà, phải không? Sau này mẹ với mình ra ở riêng, nhưng mẹ hay đi làm, đi công tác, có khi là cả tuần, có khi vừa về lại đi. Đôi khi mình cảm thấy chán ghét tột cùng cảm giác làm việc gì cũng lủi thủi một mình, chán ghét việc tự mình trải qua từng cung bậc cảm xúc của bản thân, chán ghét cả việc phải tự đi tìm hiểu về xã hội và bản thân ở cái tuổi này, tuổi mà mình thiết nghĩ bạn bè cùng trang lứa với mình ai cũng cần có người dẫn lối. Và trên hết, lại một lần nữa, chán ghét việc chẳng thể gào lên cho những người mà mình đang cố tỏ ra vui vẻ trước mặt rằng tối qua đáng lẽ ra mình đã có thể chết, nhưng rồi mình vẫn ở đây, vẫn tồn tại một cách trống rỗng thế này chẳng biết đến bao giờ. Thật sự thì cũng không rõ bản thân cảm thấy thế nào nữa, một giây trước mình có thể rất vui vẻ hớn hở, bày đủ trò hâm dở chọc cười mọi người, nhưng rồi cũng là mình vào một giây sau, lại có suy nghĩ muốn chết đi, chẳng vì cái gì, hay vì ai, ngoài cảm giác như mình đã nói, trống rỗng. Mình đã tự tìm đến thuốc ngủ và an thần, và không ít lần tự đập vỡ ly thủy tinh hay gì đấy và dùng miểng kính cứa vào tay đến bật máu. Mình hét lên không thành tiếng, ra sức nắm tóc kéo đi, hay bứt tóc, mình tự cào vào mặt, vào tay, chân, mặc cho bản thân càng chìm sâu vào mớ cảm xúc không lời đấy. Cảm xúc duy nhất mà những lúc như thế mình nhận diện được là cảm thấy rất tệ, rất, trống rỗng, và chỉ có chết hoặc tự làm đau thế này mới là sự giải thoát cuối cùng. Mình vẫn luôn muốn nói với mẹ rằng mình thật sự không ổn tí nào, nhưng mình cũng chẳng muốn ai biết. Mình có thể có một đêm thật tệ. Có thể ngay lập tức bật khóc sau khi cười phá ra với đám bạn trên điện thọai. Có thể vẫn là cô học sinh ngoan hay đứa bạn hòa đồng của ai đó dù cho đêm trước đó mình đã uống không biết bao nhiêu thuốc ngủ chỉ để mong sáng mai sẽ không cần phải tỉnh giấc. Nhưng mình biết mình sẽ không thể nói với ai cả, cũng chả biết có thể nói sao, "hello, mình nghĩ mình đang bị điên, cậu có thể giúp mình không" à? Nghiêm túc mà nói mình nghĩ mình thật sự cần đến bác sĩ, hoặc một liều thuốc nào đó, nhưng mình chẳng thể nói đâu, con chữ nó cứ như nghẹn lại trong cổ mình, dù cho bản thân đang cố vùng vẫy và gào thét trong vô họng, như thể, mình thật sự chẳng có việc gì cả. Hoặc có thể là mình chỉ đang làm quá sự việc lên thôi mà, phải không? Có thể đây chỉ là cú sốc phổ biến khi con người ta đến tuổi dậy thì? Mình cũng không biết nữa, nhưng mình mệt lắm rồi.. Cre: BẢo vi
Paste Settings
Paste Title :
[Optional]
Paste Folder :
[Optional]
Select
Syntax Highlighting :
[Optional]
Select
Markup
CSS
JavaScript
Bash
C
C#
C++
Java
JSON
Lua
Plaintext
C-like
ABAP
ActionScript
Ada
Apache Configuration
APL
AppleScript
Arduino
ARFF
AsciiDoc
6502 Assembly
ASP.NET (C#)
AutoHotKey
AutoIt
Basic
Batch
Bison
Brainfuck
Bro
CoffeeScript
Clojure
Crystal
Content-Security-Policy
CSS Extras
D
Dart
Diff
Django/Jinja2
Docker
Eiffel
Elixir
Elm
ERB
Erlang
F#
Flow
Fortran
GEDCOM
Gherkin
Git
GLSL
GameMaker Language
Go
GraphQL
Groovy
Haml
Handlebars
Haskell
Haxe
HTTP
HTTP Public-Key-Pins
HTTP Strict-Transport-Security
IchigoJam
Icon
Inform 7
INI
IO
J
Jolie
Julia
Keyman
Kotlin
LaTeX
Less
Liquid
Lisp
LiveScript
LOLCODE
Makefile
Markdown
Markup templating
MATLAB
MEL
Mizar
Monkey
N4JS
NASM
nginx
Nim
Nix
NSIS
Objective-C
OCaml
OpenCL
Oz
PARI/GP
Parser
Pascal
Perl
PHP
PHP Extras
PL/SQL
PowerShell
Processing
Prolog
.properties
Protocol Buffers
Pug
Puppet
Pure
Python
Q (kdb+ database)
Qore
R
React JSX
React TSX
Ren'py
Reason
reST (reStructuredText)
Rip
Roboconf
Ruby
Rust
SAS
Sass (Sass)
Sass (Scss)
Scala
Scheme
Smalltalk
Smarty
SQL
Soy (Closure Template)
Stylus
Swift
TAP
Tcl
Textile
Template Toolkit 2
Twig
TypeScript
VB.Net
Velocity
Verilog
VHDL
vim
Visual Basic
WebAssembly
Wiki markup
Xeora
Xojo (REALbasic)
XQuery
YAML
HTML
Paste Expiration :
[Optional]
Never
Self Destroy
10 Minutes
1 Hour
1 Day
1 Week
2 Weeks
1 Month
6 Months
1 Year
Paste Status :
[Optional]
Public
Unlisted
Private (members only)
Password :
[Optional]
Description:
[Optional]
Tags:
[Optional]
Encrypt Paste
(
?
)
Create New Paste
You are currently not logged in, this means you can not edit or delete anything you paste.
Sign Up
or
Login
Site Languages
×
English
Tiếng Việt
भारत