Q : Điều bạn không ưa nhất về Nhật Bản là gì? (╮°-°)╮┳━┳ (╯°益°)╯彡┻━┻ A1 : Mo Chen, Bằng Cử nhân Quản lý, Đại học George Mason (2011) https://qr.ae/TUnkWn Lễ nghĩa. Một trong những đồng nghiệp của tôi là người Nhật và nói tốt tiếng Anh. Tất cả các đồng nghiệp người Trung Quốc khác của tôi thì nói tiếng Nhật. Tôi đang học tiếng Nhật, nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ giao tiếp kinh doanh. Có một đồng nghiệp nữ người Trung Quốc lúc nào cũng nhờ tôi trao đổi lại với người đồng nghiệp Nhật Bản nói được tiếng Anh đó mỗi khi có chuyện cần phải thảo luận với anh ta. Thấy lạ nên cuối cùng tôi đã hỏi : “Tại sao cô cứ nhờ tôi làm gì. Cô có thể nói tiếng Nhật trôi trảy cơ mà, sao không nói chuyện trực tiếp với anh ta luôn.” Cô ấy trả lời : “Chỉ nghĩ đến mớ hình thức là tôi đã thấy ngán rồi. Đúng phép tắc thì sẽ phải tuôn một tràng nào là お疲れ様です (Otsukare sama desu : Vất vả cho anh quá/ Thật ngại quá) , với お世話になっております (Osewa ni natte orimasu : Rất cảm ơn anh đã luôn săn sóc tôi), rồi cả よろしくお願いいたします (Yoroshiku onegai itashimasu : Xin làm ơn hạ cố giúp đỡ tôi) Thế nên tôi đến gặp anh đồng nghiệp người Nhật ấy và nói : “Chào.” Và anh ta sẽ đáp lại “Chào.” Rồi chúng tôi trao đổi luôn. -------------------------------------- A2 : Axel Fox, Người đứng đầu chi nhánh New York của Foot Clan (2010-nay) https://qr.ae/TUnkW7 Điều thực sự làm tôi thấy khó chịu là khi nghe một nhóm người Nhật nói chuyện mà không có phụ đề. Ây, câu đùa đó còn nhạt cả nước ốc nhỉ. Nếu nói thực lòng thì, có một điều làm tôi thấy không thoải mái chút chút. Ấy là “ai ai cũng tốt bụng vãi cả lúa” Ôi thần linh ơi. Tôi còn thậm chí không thể xin lỗi mấy người bạn người Nhật nữa, họ không chấp nhận lời xin lỗi của tôi vì từ căn bản họ đã không hề có suy nghĩ trách móc tôi khi có chuyện. Họ sẽ giăng ra một số thủ thuật tâm lý khá là vãi và khiến bạn lọt lưới rồi đồng ý rằng bằng cách nào đó HỌ mới là người sai. Sau đó, họ xin lỗi bạn và bạn buộc phải chấp nhận và để họ cúi đầu xin lỗi, bởi nếu bạn cố giải thích rằng họ không sai thì họ sẽ coi đó là hành vi xúc phạm. Lòng tốt của họ không chỉ dừng lại ở đó. Giả sử như bạn đang đi một mình trong mưa nhé Bạn sẽ thấy một người Nhật lướt đến tựa như Quicksilver, và không ngừng năn nỉ bạn hãy cầm ô của anh ta để tránh bị ướt hay ốm. Đấy không hẳn là xấu, nhiều người còn phải học tập sự tử tế của người Nhật nữa kia. Chỉ là nó khiến bạn thấy áy náy. Rồi khi nghĩ lại về chuyện đó bạn sẽ kiểu : “Trời ạ đó là ai thế nhỉ, người ta có cần nó hơn mình không, làm sao mình có thể báo đáp anh ta đây.” Một ví dụ tuyệt vời khác về lòng tốt của người Nhật là câu chuyện liên quan đến người lái tàu đường sắt. Nếu một chuyến tàu đến đích muộn (đặc biệt là trong giờ cao điểm), người phụ trách điều khiển sẽ đi khắp tàu và đích thân xin lỗi hành khách. Kèm với đó, khi hành khách xuống tàu thì mỗi người sẽ được gửi một lá thư xin lỗi để làm bằng chứng giải thích cho sếp của họ biết rằng chính người lái tàu đã gây ra sự chậm trễ và đây là lời xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến công việc của hành khách. Còn có một câu chuyện rất cảm động về một nhà ga ở Hokkaido duy trì hoạt động cho “một vị khách quen duy nhất " - cách họ gọi cô gái có tên Hana Harada. (*Ga Kyu-Shirataki, Hokkaido) Chuyến tàu đã chở cô bé từ nhà ga đến trường mỗi sáng trong ba năm. Và trong ba năm đó, số lượng hành khách liên tục sụt giảm cho đến khi Hana trở thành hành khách duy nhất. Sau khi cô bé tốt nghiệp, đúng thực tế là không còn ai đi tàu nữa nên họ phải đóng cửa nhà ga. Điều tôi đang muốn nói ở đây là, họ thực sự là những người tốt. Họ quá tốt bụng và thật đau lòng vì bạn biết dù có làm gì đi nữa, bạn cũng sẽ không bao giờ có thể trả ơn họ cho đủ. /// Bình luận của Andrew Unferdorfer /// Có một lần tôi đến một nhà hàng ở Nhật Bản và làm đổ đồ uống của mình, và cô phục vụ bắt đầu xin lỗi tôi một cách cuống quýt, “Gomen, gomen, gomen...”. Tại sao cô lại xin lỗi? Chính tôi đây mới là người gây ra việc đó cơ mà! Tôi biết có vẻ kỳ quặc khi phàn nàn về việc ai ai cũng “quá tốt bụng”, nhưng nền văn hóa mà tôi được giáo dưỡng luôn đề cao sự trung thực và ngay thẳng, thế nên việc bị bao quanh bởi sự lịch sự HẾT MỨC khiến tôi cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới giả tạo, và nó có thể gây ra sự khó chịu. Tôi luôn quan niệm hãy cứ “sống thật”! Nhưng tất nhiên cũng phải nói đó là một nét đặc trưng rất Mỹ.