Q: Sao trẻ con có thể cho ong đậu vào tay chúng mà không bị cắn cơ chứ? A: Carolina Garofani, Miêu Nữ Khùng Đầy Tự Hào =========== Ngày nào cửa hàng bánh của tôi cũng luôn có mấy chục con ong vây quanh. Chúng thích mùi siro, mứt và đặc biệt là mùi cafe, những sinh vật đó luôn được hoan ngênh. Chúng là loài côn trùng thân thiện và rất tò mò. Khi tôi còn nhỏ một người chị họ của tôi khá khoái việc đi bắt nạt người khác và khiến mấy đứa bé hơn phải gặp chuyện. Chị ta lấy một hũ mật ong trong bếp của bà và bảo với tôi rằng tôi sắp thành Ong Chúa rồi đấy. Chị ta bắt tôi chắp hai tay vào nhau, quệt mật ong vào và rồi bảo tôi phải tuyệt đối đứng yên. Lúc đó đang là mùa hè và một phút sau đó, toàn thân tôi như bị cứng đơ vì sợ hãi, cả hai bàn tay bị ong bâu đầy và gần như không thể di chuyển được. Chị ta đứng cách đó vài bước chân và rồi nhìn tôi với vẻ đầy thỏa mãn, cô gái quái quỷ. Và bạn biết chuyện gì xảy ra không? Thay vì trở nên hoảng loạn, tôi chỉ ngồi yên đó và quan sát bầy ong thôi. Trông chúng hoàn toàn ổn đó chứ! Chúng chỉ loay hoay hút mật và chẳng chú ý nhiều tới tôi lắm đâu. Sau một hồi, tôi chỉ đứng yên và chậm rãi bước đi, tách hai tay rời nhau ra và nhìn chúng bay đi, từng con từng con một. Tôi chà tay mình lên cỏ. Tôi đi ngang qua mặt bà chị kia và để bà ta đứng đó. Có khi từ lúc đó, tôi đã thành Ong Chúa cũng nên. Lũ ong thích tôi và tôi cũng thích chúng. Ngày nào chúng cũng ghé chào, bay vòng quanh mặt tôi để được hôn và các nhân viên cười với tôi mỗi lúc có một con ong mệt mỏi đang đậu trên đầu ngón tay tôi và tôi trách nó vì để mình bị kẹt trong nhà. Nhiều lần, khách hàng đang hoảng loạn nào đó đã chứng kiến cảnh tôi bắt ong và đưa ra ngoài. Tôi giải thích với cả người lớn và trẻ em rằng ong không phải loài hung hăng đâu - chúng chỉ tò mò và sẽ không bao giờ cắn bạn trừ khi cảm thấy bị đe dọa, bị đè lên hay cào vào da mà thôi. Và chúng cũng rất yêu thích hương vị cafe nữa đấy. Tôi có hình xăm apis mellifera trên cánh tay trái của mình đó. Một loài ong mật của phương Tây. Mới tuần trước đây nè. Chú ong này quá mệt mỏi vì bị kẹt trong ngôi nhà và cứ thế lao vào cửa sổ thôi. Có chút syro đường vani dành cho nó tại đầu ngón trỏ của tôi đây này. Nó uống lấy một chút ít, nghỉ ngơi xíu và rồi sau vài phút lại bay đi. Cả đời mình, tôi chỉ bị cắn đúng hai lần: một lần khi một người bạn ngồi trên bãi biển, và tôi đẩy cậu ta sang một bên để không bị ong đốt hay giết chết nó. Và trong cơn hoảng loạn, nó đã cắn tôi đấy, cái thứ tội nghiệp. Năm ngoái tôi cũng bị cắn một lần khi một con ong đậu vào cánh tay tôi và tôi vô tình di vào nó. Thực sự buồn quá mà. Ngày nào tôi cũng chạm vào ong, chơi đùa với chúng, và còn giữ một hộp đầy những con ong không nọc (melipones) tại sân sau của tiệm bánh - đám đó không quan tâm nhiều tới con người hay đồ ngọt đâu. Chúng là những sinh vật đơn giản, thanh đạm. Tôi chưa thấy con nào bay vào nhà bao giờ. Thân thiện, nhưng hầu hết đều khép kín. Ong là những sinh vật phi thường đó. Chúng rất tò mò, thân thiện và sẽ không làm hại bạn trừ khi bị đe dọa - cũng như hầu hết những sinh vật khác vậy. Đó là cách con gái giữ được ong trong lòng bàn tay mình đó - sự thân thiện và tôn trọng đóng vai trò quan trọng lắm.